Nguyễn
Hải Triều
Về
nghiêng bóng tháp rêu xưa
Chung
chinh tôi khát cơn mưa cuối ngày
Nhẹ
nhàng em nét chân mày
Ẩn
vào thành quách dấu tay muôn trùng
Một
bên là sóng thinh không
Biển
minh mông đến khôn cùng mắt ơi
Nụ
cười ai khảm vào tôi
Ngàn
năm cổ tháp kể lời Chiêm nương
Đất
trời mắc cửi lụa sương
Câu
dân ca chảy cuối đường mồ côi
Quê
đâu quen tiếng ru hời
Để
hoang vu cả thơ tôi tháng ngày
Đã
đành "chưa uống đà say"
Xanh
rong rêu trắng cát đầy buồn vui
Rượu
cay đêm trắng xứ người
Một
tôi và một biển trời...
Phan
Rang!
N.H.T.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét