GIẬT
MÌNH
Nguyễn
Hải Triều
Bỗng chừng như thể mưa bay
Rơi trên tóc rối cái ngày còn
xưa
Vắng em nỗi nhớ trái mùa
Bến quê đường cũ buồn thưa thớt buồn
Cỏ xanh đà kín đầu truông
Đợi nhau khuyết lõi trăng
nguồn vàng phơ
Mai sau cầm một hững hờ
Mai sau lá rủ hương mờ trăm
năm
Giật mình “chim cá bặt tăm…”
Lời ru ai buộc xa xăm nẻo
ngàn
Câu thơ địu một quan san
Quan san địu một cung đàn…
Hỏi em?
Tháng 5/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét