MỎI LỐI TRĂNG TÀ
Nguyễn Hải Triều
Cánh hoa tím đẫm mặt hồ
gió mải miết xô đẩy bờ sóng
những vòng tròn hư thực bay
qua
vô thường giấc mơ tĩnh lặng
cho em và nỗi đau lạt mặn một
đời…
Tôi miên man dòng suy tư lẻ
loi
chông chênh kiếp người thân
phận
về sự sống và cái chết
nghiệt ngã vắt ngang cọng cỏ
khô tù đày
phù du bốn mùa sương khói mắt
cay!
Có nỗi buồn nào tròn trịa trên
tay
em cầm bao dung em cầm bình
dị
khúc hát mùa cũ còn nhớ không?
những phút giây huyền diệu
phôi pha
đầu non kia mòn mỏi lối trăng
tà!
Ai biểu em
từ góc khuất kiêu sa
ai biểu em hồng nhan miền
thơm hoa cỏ
những hẹp hòi trái đời ganh
ăn ghét ở
nhàu nát bờ đau sóng đổ muôn
trùng!
Hãy cứ buồn chiều vàng úa hư
không
hãy cứ vui đời còn bao hoài vọng
lồng lộng trời kia đợi tàn
phai
cho anh gọi trăm năm
phía trăng gió mây sương
neo đậu một bến bờ….
Tháng 5/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét