Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2018

CHIỀU – UỐNG RƯỢU VỚI BẠN…


btn.jpg
CHIỀU – UỐNG RƯỢU VỚI BẠN…
Nguyễn Hải Triều

Chiều.
Mượn chút gió thu
Chút mây bay cuối trời hoài niệm
Sót ánh tà dương lửng thửng chân mây
Góc Nghĩa trang buồn hiu hắt
Ly rượu trắng cỏ xanh mộ chí
Một mình tau ngồi lại với mày
Cạn!

Cái thời mưa bom bão đạn
Thuở nghênh ngang khúc hát bạn bè
Tau nhớ chén B52 rít một hơi
Tửu lượng tiểu đội mình thằng nào cũng khá
Chừ lẻ loi mình tau độc ẩm
Một mình tau ngồi huých lác chuyện đời…

Mày bây giờ đã sương khói mờ khơi
Đã rẻo nương hương hoa đất đai
Đã khuya khoắt ngàn đêm
Trách mày để mắt mẹ đợi chờ phù vân mây trắng
Tuổi hai mươi 
Mày hóa thành trăng treo
Neo đậu phía chân trời.

Thời buổi bây chừ nhiễu nhương lắm mày ơi
Hôm qua mới nghe chuyện tham ô ngàn tỉ
Phía Bắc phía Nam
Giữa phẩm giá con người và lòng ích kỷ
Trắng đen
Xanh đỏ tím vàng…

Quê mình bao năm
Những bà mẹ vẫn cấy hái mùa màng
Vẫn nắng mưa chắt chiu cọng rau lang vườn từng đồng bạc chợ
Có buổi sáng ngồi quán cà phê
Tau đếm những người bán vé số, hàng rong
Họ khản giọng rao mời
Chỉ mỗi ngày kiếm năm bảy chục.

Tau nghe báo đài đưa tin
Đối nghịch
Có thằng chức quyền tham ô
Chiếc đồng hồ đeo tay hơn bảy chục tỉ
Những ông quan ăn lương nhà nước
Vi la biệt phủ!
Tiền đâu mua đất đai Đà Nẵng Sài Gòn?
Rừng rẫy triền đồi sổ mẹ sổ con
Chúng thâu tóm như tổ cha chúng cho thừa kế.
Ngày ấy…
Liệu biết sau này quê xứ có những lũ mọt sâu như thế
Máu xương chúng mình
Hoang phí không mày?

Một thời thanh xuân bom hú đạn bay
Gạc Ma Vị Xuyên Ngã Ba Biên Năm Bốn Bảy
Máu và mồ hôi đỏ lựng vách hào
Con đường lặng câm giật thót giấc chiêm bao!
Kể mày nghe chuyện này
Bỗng nhiên nghe tim tau nhói
Không ai đánh
Mà đau!

Đã mấy mươi năm trở về
Bạn bè mình
Có đứa lên rừng đứa xuống biển
Lam lũ đường cày lật nghiêng ký ức
Áo cơm lấm láp đời người
Thằng thợ hồ sương gió một chân
Đứa xe lăn rao bán phong trần
Vẫn ấm áp tình xưa nghĩa cũ
Chắt chiu vài cút xe thồ
Phong phanh áo bạc
Góp hai trăm để họp mặt lính Trung đoàn…

(Uống đi mày cỏ ướt rượu suông
Tau say rồi có lẽ
Câu người xưa “Tửu phùng…”
Tự nhiên trách đời dâu bể
Mày đừng cho tau là kẻ đa đoan)
Ừ, bỗng chợt nhớ ra
Cũng có vài thằng
Chúng hắn về sướng lắm
Làm Giám đốc quan to ăn trên ngồi trốc
Ba hoa  ký ức chiến chinh như đồ trang sức
Khoe thẻ thương binh (chẳng biết lấy đâu ra)
Tau nhớ trận đánh cuối cùng khi chúng mình lên chốt
Hắn giả đò đau
Rồi xin chỉ huy lui về
Trốn biệt phía sau!

Thơ viết cho mày buồn như mây trắng
Như cành khô lạc nhánh rừng chiều
Nghĩa trang vắng hiu
Mày nằm đó
Câu thơ buồn hơn cả nỗi buồn…

Rượu hết rồi mày uống nữa không?
Thôi để tau về. Khi khác
Chiều buông gió tạt
Mình tau bỗng thấy hắt hiu
Bên kia dốc phù vân nắng nhạt
Hoang liêu…
Quê nhà, tháng 8/2018











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét