MƯỜI NĂM
Nguyễn Hải Triều
Mười năm
Ta phủi tay lận
đận một cuộc tình
Ta phủi tay u
hoài câu thơ
Phủi tay sự níu
kéo xưa xăm trăng mờ trăng tỏ
Đồi sim. Con
đường. Đêm huyền ảo
Mỏi ngày cả bóng
tà dương…
Ngày ấy
Em còn lối cũ
đầy sương
Ngõ quê làn
hương rộ nắng
Em biết gói mộc
mạc vào tranh vẽ. Gói rạ rơm vào câu hát
Ký ức tuổi thơ
trong ngần tiếng chim
Trong ngần tiếng
quê và mẹ
Anh yêu con
chuồn chuồn kim quấn quíu bước em về
Mười năm
Cái làng nhỏ bên
đồi
Em kể và anh yêu
bàn chân nứt nẻ của mẹ mùa cấy hái
Tiếng đàn cò cha
thở đẫm sương khuya
Đẫm mộc mạc vai
gầy đêm trăng gánh nước giếng làng
Chừ những ký ức
mờ xa đâu còn?
Chim Sẽ chim Sâu
đâu còn?
Tất cả chỉ là
một rẻo nhớ bụi bặm
Bạc phếch với
thời gian…
Mười năm
Gió cuốn phong
sương
Anh làm thằng
thi sĩ
(Mà thi sĩ có
đứa nào không mơ mộng hảo huyền)
Ôm mớ ký ức mùa
xưa
Ôm ngày tháng
lênh đênh trăng gầy và gió
Những kỷ niệm
lạnh lẻo với bầy cỏ xanh
Già nua cằn cỗi
Để giật thót
từng đêm mỗi chớp biển mưa nguồn.
Mười năm
Em chừ đã biết uốn
mi cong
Biết môi hồng
thơm hương lược là gương tóc
Phong cách đẳng
cấp
Biết vẽ những
cuộc tình hiện đại
Boléro slow
tango
Phơi phong cuối
mùa hương sắc
Những lời tụng
xưng bên tai êm êm nhụy mật
Ôi. Ta tiếc bầy
cỏ xanh đêm trăng và gió gầy…
Mưa.
Những cơn mưa
giao mùa bội ước
Chắc rồi những
cơn mưa sẽ qua
Những hạt lẻ loi
rơi trên má em trên tóc
Những ướt át
cuộc đời giữa hư và thật
Một ngày
Để em nhận ra
Mười năm!...
Tháng
9/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét