XỨ NGƯỜI CHẮC ĐÃ MÙA SƯƠNG
Nguyễn Hải Triều
Ừ thì cũng tiếng còi tàu
Cũng sân ga cũng
nhuốm màu
biệt ly
Lặng im sao
chẳng nói gì
Trăm năm vạn
cuộc biệt ly vô thường
Em còn sót một làn hương
Một nhớ nhung
một yêu
thương một kề
Đi rồi mai mốt người
về
Hay như bụi vướng
sơn khê lối mờ?
Đời tằm rút ruột nhả tơ
Biết không năm bảy ngõ bờ phiêu linh
Núi xa trăng có một mình
Còn tôi với một quẩn quanh mà buồn
Xứ người chừ chắc mùa sương
Tôi gom hết cả bốn phương...
Ngậm ngùi!
Tháng
9/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét