Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2018

NHỚ THỜI MẮC VÕNG


Ảnh010.jpg
NHỚ THỜI MẮC VÕNG
Nguyễn Hải Triều

Gió nam ngọn ngang
Lất phất mưa se tạt luồng
Vừa đủ ướt ký ức thời chinh chiến
Nhà bạn mái chùng gỗ mọt
Ngửa nghiêng cơm áo phong sương…

Hắn về bao năm
Bụi bặm trải dài gió máy
Một đời thương mẹ lưng còng
Một đời thương cha héo hắt đồng sâu
Lạnh ngắt đường cày âu lo sớm tối
Bữa hắn về mặt sạm màu khói
Liêu xiêu ngõ làng
Câu thơ chép dỡ chừng gởi bạn
“Sóng gợn Trường Giang buồn…”(*)
Đâu đó đáy ba lô.

Mấy chục năm tăm cá hải hồ
Gặp nhau vẫn tươi rói nguyên sơ
Thời võng nghiêng cầu vồng
Chiến binh trận mạc
Tưởng rượu ngàn ly sông dài biển rộng
Chừng như không đủ để mình say!

Cơn mưa chùng chình tháng Bảy
Đọc thơ xưa “một đi không về” mê đắm
Ụ rơm thơm màu quê
Lau trắng già đi đời tóc
Con bò đực mắt buồn phiu phiu
Hắn nhớ bữa em áo hồng qua ngõ
Nhớ. Rồi buồn thiu…

Gió nam ngọn ngang
Lất phất mưa se tạt luồng
Mắc võng đêm nằm nhà bạn
Rưng rưng ký ức một thời
Thương đứt ruột
Đồng hương ơi!...
Phù Mỹ, tháng 8/2018

(*) Thơ Huy Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét