Dưới vầng mây vẩn
bạc
bạn bè của gió
rong chơi
non cùng nhân gian
một lần rất thực
xanh hết mình cỏ
ơi
Không như trái
chín cành trĩu quả
khoe vị thơm
hương ngọt cuộc
đời
chỉ biết
để người cho là cỏ
dại
mỗi mùa lên xanh
ngắt
cỏ thôi...
Bám víu vào khô
cằn của đất
những bờ đê
sáng tối đi về
hơn cả lụa nhung
êm êm bờ cỏ
nâng niu bàn chân
một thuở hẹn thề
Cơn lũ qua
cồn cào sóng đục
cỏ chịu đau mình
níu giữ triền sông
mặt đất sẽ lên đầy
hoa trái
đỏ phù sa
cỏ vui được xanh
lòng
Em bước nhẹ khi
trên bờ cỏ
dù chăng chi
cỏ dại chung tình
mỗi mùa xuân đời
mỗi mùa trái chín
hay chỉ là sương
với cỏ buổi bình minh?
Xa chút nữa
có thể là mai mốt
người lãng quên
vắng bè bạn trong
đời
bước về lại
cội nguồn
nơi chưa đến
Sẽ chỉ còn ta với
cỏ...
cỏ ơi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét