Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

THƠ ĐẦU SÔNG CUỐI BỂ (2)

                        Nguyễn Hải Triều


                                 Em khắc nghiệt mặt trời buổi trưa
Ta là kẻ lữ hành hoang mạc
Mênh mông biển cát
Nỗi khát khao
                  ta khát tuổi thơ mình...
Trở về góc nhỏ lẻ loi 
Ru mình thời xa xăm dịu vợi
Gió sương đầy tuổi
Tìm nhau khuyết mảnh trời quê
Ngày đi đã nặng câu thề
                                 Hai mươi năm rong rủi
Chú ngựa già quay về tìm bầy cũ
Bong vó chồn chân tơi tả bờm
Đời thường lắm dằn vặt áo cơm
Đối diện với mình nào nhận ra được nữa ?
Bạc đầu nỗi nhớ
Đốt chi em ngọn lửa đã lụi tàn...
Cõi vô thường có khi hợp rồi tan
Ly rượu mừng nhau thêm tuổi
Ánh trăng khuya hay mắt em vời vợi
Đưa ta về kỷ niệm xa xưa...
Và em cứ như mặt trời buổi trưa
Rồi ta kẻ lữ hành cô độc
Cất tiếng hú dài giữa hoàng hôn khô khốc
Nhớ dòng sông
                        như khát tuổi thơ mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét