Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

THƠ ĐẦU SÔNG CUỐI BỂ (1)

                             Nguyễn Hải Triều

Đã một nửa cuộc đời giông bão
Biển mênh mông sóng trắng mái đầu
Về lầm lủi nơi góc rừng kỷ niệm
Ru lòng trăm mối xa xôi

Chợt em thóang qua đời
Rót chút men ngọt đắng
Sẽ còn lại những gì
Khi mai nầy xa vắng ?
Nếu đời xuôi như con nước
Ta hóa thân tím một cánh bèo
Ký ức xưa khiến em hóa đá
Xin được làm một lớp rong rêu
Khi gia tài là biển buồn riêng rẽ
Âm ỉ sóng xô chao đảo một đời
Ta hành khất đầu sông cuối bể
Ngữa tay nhân gian mời em được nụ cười
Rồi tất cả sẽ thành xa vắng
Tháng năm nầy thóang chốc hư không
Ta chếnh choáng từng chiều ly rượu đắng
Một mình
                trong biển nhớ

                                       mênh mông. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét