Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

TRỞ VỀ

                                       Nguyễn Hải Triều



Ngọn gió ký ức thổi vào thân phận thổi vào thời gian
Khói rạ tháng bảy tháng ba mờ cay mắt nắng
Đường ra bến sông xiêu vẹo những mái nhà
Cơn mưa giông và câu đồng dao cong vòng nhớ quên ...

Tôi về rồng rắn khúc hát mình với ta
Lở bồi đời sông. Đêm bờ xa sậy lau cởi trần bão táp
Thương sóng lênh đênh sinh ra chịu đời xô lệch
Em mộng du qua vàng bóng trăng xưa qua những nỗi niềm...
Hư thực một đời biền bãi bóng chim
Mùa cũng đã xưa đỏ màu quay quắt
Cỏ non xanh trắng cánh diều câu thơ vừa nhặt
Em thơm phức hương chiều tím nõn hoàng hôn
Tôi trở về cùng tôi dại khôn
Gặp trò chơi trốn tìm ụ rơm sau nhà tiếng cười giòn tan cơn gió
Ngóc ngách những lối mòn lặng câm sương khói
Rối bời chân dung em suối tóc chảy phiêu bồng
Sẽ là năm cùng tháng tận trời đất cội nguồn
Của giấc mơ đêm trăng tròn cỏ xanh và cát bụi
Long lanh hạt sương mai tiếng gà trưa vọng vào đá núi
Tôi với bây giờ ôm câu mẹ...
                                                quê ơi! ...
                                                             Tháng 7.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét